-Cậu biết anh chàng này à?
Hải My mím môi, trong đáy mắt cô bé có tia nhìn đau xót sượt qua. Giọng My yếu ớt:
-Đây là người mà tớ định rủ cậu tới gặp hôm nay. Thật không ngờ… - ánh mắt cô bé rưng rưng, trực trào nước mắt.
Nhã Phương ôm nhẹ trấn an cô bạn.
-Cậu đừng lo! Anh ta sẽ không sao đâu! – Phương buông cô bạn, ánh mắt trìu mến nhìn vào đôi mắt nhạt nhòa nước của Hải My – Giờ cậu ở đây, phiền cậu lau những vết máu khô trên gương mặt và tay chân anh chàng này nhé! Mình ra ngoài mua bông băng và thuốc.
-Ừ! – Hải My gật đầu.
Nhã Phương bỏ lại Hải My với chàng trai cùng những vết thương tanh tưởi ở nhà. Cô bé chạy vội đến hiệu thuốc gần nhà. Trong lòng còn chưa thôi nghĩ về chàng trai lạ mặt này. Có lẽ anh ta là người yêu hoặc bạn, chỉ có thế mới làm cô gái vốn mạnh mẽ phải đau lòng như vậy. Hoặc tính cách Hải My có phần đổi khác…
Ánh mắt lạ lùng màu xanh biếc còn chưa hết ám ảnh tâm hồn Nhã Phương…
“Rốt cuộc, lúc ấy anh ta muốn nói gì?” – Nhã Phương thắc mắc.
Lúc lâu sau Nhã Phương quay lại. Người tài xế tốt bụng đã đi. Còn lại Hải My và anh chàng nằm bất tỉnh trên giường.
Sau khi băng bó cho chàng trai xong, Hải My và Nhã Phương ra ngoài phòng khách. Dù thế nào thì Phương vẫn chưa dám nghĩ người đầu tiên được ở trong căn phòng kế bên lại không phải là My.
Hình ảnh chàng trai với vẻ đẹp lạ lùng mải mê choán dần tâm trí Nhã Phương. Dù bị thương khắp cơ thể, gương mặt cũng tái xanh, môi nhợt nhạt nhưng cô bé vẫn thấy rõ gương mặt điển trai, đẹp hơn hoa của chàng trai lạ mặt. Anh ta đẹp một cách lạ lùng, chưa bao giờ Phương bắt gặp một vẻ đẹp “đáng gườm” như vậy. Ở con người ấy toát lên một chút lạnh lùng, một chút ấm áp bao dần thần thái. Gương mặt vừa mang nét đẹp đáng yêu, thánh thiện của một thiên thần hoàn hảo, vừa mang nét băng giá, lạnh lùng của một con ác quỷ xấu xa. Vẻ đẹp kì lạ toát lên qua làn da trắng bóc với gương mặt lai tây giữa châu Á và Âu, một vẻ đẹp vừa gần gũi, thân quen lại vừa lạ lùng, xa cách. Sống mũi cao thanh tú với hai hàng lông mày rậm như cố che đi đôi mắt màu xanh sâu thẳm. Cảm giác của Nhã Phương chưa bao giờ sai, bởi con gái rất nhạy cảm, Phương lại là cô gái cực kì tinh tế. Cô bé tin ở con người kì quái kia có gì đó đau đớn lắm đang bị giấu kín trong tâm hồn. Bởi chỉ có như vậy, trong khi ngủ người ta mới giật mình liên tục, hàng mi dài chợt in dấu nước mỏng manh tựa ánh sương đêm.
Nhã Phương nghiêng đầu nhìn cô bạn. Thái độ của Hải My rất lạ từ khi gặp chàng trai cô bé muốn Phương đến gặp.
-Đó là ai vậy? Cậu có thể nói với tớ không?
Hải My kể lại với một vẻ buồn đọng trong đáy mắt:
-Cậu ấy tên là Vũ Đăng Phong, hoàng tử của “Hoa Đào” đấy! – cô bé cười buồn – Tớ rất ngưỡng mộ Phong bởi vẻ ngoài hoàn hảo của cậu ấy. Phong được xem là “vị thần” của các trường phổ thông. Bởi các cuộc thi trí tuệ hay thể thao thì cậu ấy đều hoàn thành xuất sắc. Bảng điểm luôn đứng đầu trường với số điểm tối đa. Nhưng thân thế cậu ấy lại vô cùng bí ẩn. Ngoài Hoàng Tuấn – bạn thân duy nhất của Phong, biết nơi cậu ấy ở, còn lại không ai biết gì về Phong cả. Nhưng gần đây tớ có phát hiện cậu ấy làm thêm cho tiệm sách gần trường. Vì ở đó bán nhiều những cuốn sách liên quan đến thời đại cũ và văn hóa xưa nên tụi học sinh trường mình không hay lui tới, dù tiệm sách đó rất đẹp. Bởi vậy chẳng ai biết Phong làm thêm ở đấy cả. Ngoại trừ tớ. Tớ định rủ cậu tới để gặp và… cưa cẩm chàng hoàng tử này đấy! – My bỗng lia ánh mắt tinh ranh trái ngược 360 độ ban nãy sang Phương – Bởi tớ biết cái đứa đen tối như cậu có năng khiếu trong mấy vụ này mà! Khà khà… - ánh mắt cô bé chợt trùng xuống – Nhưng mà…
Nhìn thái độ thay đổi liên tục của Hải My, Nhã Phương chắc chắn một điều rằng: Hải My rất quý mến chàng trai tên Phong kia. Nhưng Phương cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Dù vò nát óc cô bé vẫn không tìm nổi nguyên nhân. Nhã Phương chắc một điều rằng: Hải My sẽ không thành công. Hoặc Phong đã có người thương mến, hoặc…
Nhã Phương mím môi, co chân đạp Hải My ngã dúi vào sô pha, cô bé nhe răng với ánh mắt sáng rực của một con ác quỷ.
-Cậu dám bêu xấu tớ hả? Ý cậu là tớ giống hệt con dê già đội lốt người đúng không? Ya! – Nhã Phương mỉm cười đểu giả - Đỡ lấy này! – Nói rồi, cô bé bôi đầy bánh kem lên gương mặt méo xẹo của Hải My.
-Á! Cậu muốn chết rồi đúng không? – Hải My giật nảy, cô bé quơ vội lớp kem tươi bọc trên chiếc bánh ngọt mà nhét đầy miệng Nhã Phương.
Hai con nhóc quên sạch những chuyện buồn mà hì hục “make up” cho nhau bằng đống “mĩ phẩm” đặc biệt trên bàn khách. Tiếng cười vang rộm một góc đen của buổi đêm trong thành phố. Những vì sao lấp lánh cố vươn tia sáng ngọt ngào đọng trên môi hai cô nhóc. Dường như gió cũng biết tị nạnh với nét cười tươi tắn của bé con.
Lúc ấy, đằng sau những tiếng cười là một tâm hồn buốt lạnh. Trong màu đen nghuệch ngoạc của bóng đêm, chàng trai mang vỏ bọc lạnh lùng nhưng ẩn trong trái tim là nỗi đau dày vò đang rỉ máu. Bờ môi khô khốc thoát ra những âm thanh nhỏ bé rồi vội vàng tắt ngay trong ánh đen đậm đặc.
-Kiều Anh… Kiều Anh…
Tối hôm ấy, vì không đành lòng bỏ lại cô bạn mới ngồi mấy tiếng đồng hồ trên máy bay và bus để trở lại đất mẹ thân yêu, ở lại một mình chăm sóc cho Phong, Hải My gọi điện về cho gia đình xin phép ngủ lại một đêm ở nhà Phương. Ai cũng biết My thân thiết với Phương, và Phương là cô gái hiền lành, tốt bụng, nên cả nhà đều đồng ý cho Hải My ở lại mà không tra khảo gì. Tuy có hơi chật nhưng hai đứa vẫn vui.
-Ngày mai cậu đến trường luôn à? Sao không nghỉ mấy hôm cho mọi chuyện yên ổn đã!? – Hải My xoa đầu Nhã Phương như một thói quen.
-Ừm! Bố mẹ tớ và tớ đều không muốn trì hoãn việc học. Tương lai đang đợi mà! Hihi… - Nhã Phương cười, nụ cười lấp lánh trên môi làm Hải My nhẹ nhõm.
Hải My ngước ánh mắt xa xăm lên trần nhà, nơi có treo một chiếc chuông gió nhỏ xíu hình Mặt Trăng bằng thủy tinh xanh mướt. Trong mắt cô bé có chút gì nhớ thương, xót xa.
-Mà sao cậu lại về một mình? Bố mẹ cậu lẽ ra không nên tin một con cáo già như cậu! Tớ tin Việt Nam chẳng muốn đón chào con bé quậy phá như cậu đâu! Hehe – My phá lên cười.
Nhã Phương véo mũi cô bạn làm My la oai oái. Cô nhóc lém lỉnh:
-Bố mẹ tớ có việc bận bên Mĩ, có lẽ là cả mấy tháng sau cũng không về được đâu!
-Thế còn Gia Huy? – My cau có xoa mũi.
-Huy cũng bận việc nốt! – Nhã Phương ỉu xìu – Tuy còn trẻ nhưng năng lực cậu ấy không tồi. Giờ đang cùng gia đình quản lí công ty bên Mĩ. Hãng thời trang của gia đình cậu ấy đang rất nổi đấy! Mua một bộ đồ không hề rẻ đâu! Hừ! – Nhã Phương giơ nắm đấm lên đầy khí thế - Hãy đợi đấy! Sau khi ra trường, tớ sẽ hạ gục Gia Huy, đồ con trai kênh kiệu!
Hải My mỉm cười. Nhã Phương và Gia Huy lúc nào cũng cãi cọ, rồi tranh giành nhau đủ thứ hệt như con nít. Ba đứa từ nhỏ vốn là bạn thân, nhưng thời gian chơi với Gia Huy của My ít hơn nhiều. Bởi cậu bạn lúc nào cũng chỉ muốn quấn quýt bên cô bạn lai tây kia. Đã có lần, Gia Huy thổ lộ với Hải My rằng cậu nhóc rất thích Nhã Phương. Ở Phương có điểm gì đó khác biệt mà các cô gái khác vây quanh cậu không hề có. Và dù thế nào, sau này nhất định Huy sẽ kết hôn với Phương. Cũng từ sau lần sang Mĩ, My chẳng còn liên lạc gì với Huy. Chỉ thỉnh thoảng gửi mail và trao đổi ảnh với Nhã Phương cho vơi dần nỗi nhớ. Hi vọng rằng Huy sớm về, bởi một cô gái đáng yêu như Phương không hề thiếu vệ tinh bao bọc xung quanh.
Hải My cười toe:
-Cũng tại con nhóc hay đi như cậu thôi! Còn oán thán gì nữa!
-Đâu có! Là tại tớ nhớ cậu mà! – Nhã Phương tinh ranh cười – Với lại, chẳng hiểu bố mẹ tớ đang có âm mưu gì, nói đẩy tở về Việt Nam là vì muốn tớ tự lập. Trong khi đó tài khoản vẫn thoải mái tiêu xài!
-Cậu dẻo miệng thật đấy! – Hải My chu môi.
-Cậu muốn chết rồi đúng không? Con nhóc láu cá này! – Nhã Phương phá lên cười, cô bé lao vào cù léc cô bạn làm Hải My phải nhảy bổ lên van xin tha mạng. Lần nào cũng thế, Nhã Phương luôn là đứa làm Hải My phải quên sạch định nghĩa “buồn” khi bên cạnh cô bé. My biết, Phương đang cố tình làm nụ cười trên môi cô bé bung nở. Chưa bao giờ My thấy bớt yêu thương cô gái đáng yêu này một chút.
Cả hai mải đùa nghịch dưới ánh trăng hòa nhã bên ngoài, đong đưa trên bậu cửa. Nghịch chán, cả hai lăn ra giường trò chuyện mãi tới khuya. Trong đêm ấy, Hải My đã tường tận giải thích từng chi tiết Nhã Phương thắc mắc, bởi cô bé nghĩ chẳng có gì cần giấu diếm Nhã Phương. Cô bạn thông minh và biết điều chắc chắn không làm My buồn như những người bạn khác. Từ ngày Nhã Phương đi, công ty mà bố My làm đột nhiên phá sản, mẹ cô bé vì quá thương chồng khi phải vất vả làm xa để nuôi gia đình mà đã mắc bệnh trầm cảm nặng nề. Có một ngày chẳng hiểu tại sao bà lại cầm kéo lên và cắt xoẹt đi mái tóc dài óng ả của Hải My, mái đầu nham nhở làm cô bé tủi thân khóc thét lên, vì vậy mà từ đó Hải My để tóc ngắn. Chẳng bao giờ bà mẹ còn cho cô bé để tóc dài thuớt tha. Những bộ đồ con trai cũng bị đá văng đi lúc nào không hay biết, thay vào đó là những trang phục nữ tính hơn đôi chút. Cho tới nay, mẹ My cũng bớt đi phần nào bởi bố cũng chuyển hẳn công tác về đây, gia đình cũng ổn định hơn trước rất nhiều. Mẹ muốn My trở thành một cô gái dịu dàng, nết na hơn để vui lòng bà ngoại, riết mãi rồi quen, Hải My cũng thấy vui vẻ khi tính khí không còn hung hăng như trước. Có lẽ lũ con trai trong lớp My thầm cám ơn mẹ cô bé nhiều lắm lắm.
Mải mê với câu chuyện cho thỏa lòng xa cách, hai cô bé đã kéo tám tiếng sinh học một người vốn có xuống còn năm tiếng ngắn ngủn qua đêm, và bỏ mặc hẳn chàng bệnh nhân đẹp trai kia một mình phòng bên cạnh. Dám cá là chẳng bệnh viện nào dám nhận hai cô nhóc này làm việc nếu cả hai trở thành y tá.
Chương 3: Gặp lại Warmboy
Sáng hôm sau.
Bên ngoài, nắng đã lên và chảy lênh láng trong lòng đường vắng vẻ.Vì nhà của Phương nằm cách xa trung tâm nên không khí cũng bớt bụi bặm, khoác lên mình dáng vẻ ngọt ngào của sự bình yên. Những buổi sáng trong lành thế này khiến đầu óc cô bé thư thái và dễ chịu hơn hẳn. Có lẽ vì quá thích thú lớp áo ngọt ngào của con phố mà cả Phương và My đều… quên đi học.
-Á! Dậy mau! Nhã Phương! – Hải My hét toáng lên.
-Ơ….con còn muốn ngủ…mẹ ơi… - Nhã Phương cuộn tròn trong chăn mà ngáp.
Hải My cố tuôn ra một tràng rành mạch:
-7:00 A.m rồi nàng ạ! Còn 30p nữa là vào lớp rồi! À quên – Hải My giằng co chăn với cô bạn ham ngủ - Tớ là Hải My! Phạm Hải My xinh xắn, đáng yêu… bạn của cậu chứ không phải mẹ cậu đâu! Nếu cậu không muốn trèo tường thì mau dậy đi! Dậy ngay!
Qủa là volum của Hải My không hề phí công bởi Nhã Phương đã lồm cồm bò dậy.
Hai cô nàng hấp tấp, chạy ra lại chạy vào vì bus kia sắp vênh váo vụt đi. Vì không kịp nên Hải My lấy luôn đồ của Nhã Phương mặc, kệ cho hôm nay là ngày đồng phục mới tinh.
Chia mỗi đứa một mẩu bánh mì đen nằm chỏng gọng trong tủ lạnh mà gặm. Nhã Phương và Hải My vội vã phóng đi, bỏ quên ai kia cần bàn tay chăm sóc.
Sau lưng hai cô bé, một ánh mắt kì quặc đến khó lòng mà đoán chủ nhân nghĩ gì đang lờ mờ đón nhận nắng mai.
8:00 A.m
Nắng bắt đầu len lỏi vào căn phòng tối, màu xám bao trùm khắp nơi. Tiếng chim bên ngoài rộn ràng quá. Đánh thức cả đôi mắt con mơ màng giấc ngủ.
Đăng Phong khẽ cựa mình. Đôi mày anh vội vàng bị kéo nhăn nhúm lại. Cảm giác thật tồi tệ. Toàn thân đau ê ẩm, rã rời không sức sống. Miệng đắng ngắt, khô khốc. Phong vơ đại cốc nước bên bàn rồi nốc cạn. Anh xoa đầu, mò mẫm trong căn phòng tối. Có một điều Phong rõ nhất: căn nhà này không phải của anh. Có lẽ ai đó đã mang anh về đây. Gương mặt nhỏ xinh, trắng bóc với đôi mắt trong veo lộ rõ nét lo âu, hoảng hốt của cô gái nào đó khẽ lướt qua tâm trí làm Phong ê ẩm đầu óc.
Đẩy cánh cửa gỗ màu trắng, Phong bước ra ngoài. Mi mắt khó nhọc nâng lên để không gian ấm áp, nhỏ bé của căn phòng xinh xắn thoáng làm anh ngỡ ngàng. Có lẽ vì quá quen với gam màu u tối nên giờ hơi ngạc nhiên khi sắc hồng, đỏ tuơi giăng kín căn phòng.
Chợt, bức ảnh lớn treo cuối góc phòng làm Phong ngỡ ngàng trong giây lát. Một cô gái có gương mặt thân thiện đang cười rất tươi với đôi mắt màu nâu trong vắt. Mái tóc cô ấy dài chấm lưng, nụ cười trong veo toát lên thần thái dịu dàng, ấm áp. Sau lưng là một cánh đồng xanh non, mỡ màng đang dâng trào sức sống.
Anh khẽ lắc đầu. Có lẽ do cô gái này xinh đẹp hơn những người con gái anh từng gặp nên mới có ấn tượng mạnh đến vậy. Nhưng rõ ràng, ở cô gái này có điểm gì khác biệt so với nét đẹp “model” của nữ giới hiện nay. Nét đẹp ấy vừa sáng trong, ngây ngô, yếu đuối, lại vừa toát lên nét mạnh mẽ, kiên cường trong đôi mắt.
Quẳng mình lên sô pha. Phong lục tìm điện thoại trong túi. Nhưng bộ quần áo của anh đã đuợc thay bằng đồ ngủ của ai đó. Thoáng bực mình. Anh nhắm nghiền đôi mắt cho hình ảnh cô gái kia tan biến. Nhưng…
Phong đoán đây là nhà của một cô gái, bởi chẳng thằng con trai chính hiệu nào lại trang hoàng khắp lối hoa và gấu bông. Hoặc… tên con trai đó không hề thích một đứa con gái nào…
Khẽ rùng mình với suy nghĩ điên rồ ấy. Phong mở choàng mắt. Một mẩu giấy vàng nhỏ xíu được gắn trên lọ hoa với dòng tin dài ngoằng (theo Phong là thế):
“Xin chào! ^^
Đỡ đau rồi chứ? Anh yên tâm đi. Chúng tôi không có ý đồ xấu gì với anh đâu! Vì phải đi học nên đành khóa cửa lại. Anh chịu khó đợi vậy nhé!
Cháo tôi để trong lò vi sóng, anh ăn đi rồi uống thuốc nhé! Tôi để thuốc trên bàn ăn đấy!
À, còn bộ quần áo của anh rách quá nên tôi vứt đi rồi. Đừng trách tôi nhé!
Sáng an lành!”
Bỏ lại nắng mơ màng đọng trong căn phòng ấm áp. Chàng trai bước vào phòng ăn kiếm tìm đồ mà “ân nhân” đã dặn. Bụng của anh đã biểu tình rầm rộ.
*-*-*
Tại hiệu sách Sunday gần “Hoa Đào”.
Hiệu sách nhỏ nép mình sau những chùm hoa giấy màu hồng xinh xắn, khoác lên mình nét lãng mạn giữa màu tấp nập, ồn ã của phố phường. Không gian thật dễ chịu và mát mẻ. Những cuốn sách đẹp đẽ hãnh diện vươn mình trên giá, hương sách mới còn lẩn khuất đâu đó trong không gian làm nức lòng người mê sách.
Khách thưa vắng, một vài ông lão khẽ cựa mình khi nắng choàng tỉnh dậy. Có lẽ bởi hôm nay là ngày đầu tuần, công việc và học tập còn vội giữ chân con người lại. Bởi không lí do gì mà tụi con gái mộng mơ bãng đi chốn thiên đường dịu ngọt này.
Gần cửa, một chiếc bàn dài có đặt máy tính và một vài đồ dùng cho việc mua bán. Một chàng trai mặc áo trắng đồng phục trường “Hoa Đào” mang nét đẹp nam tính không kém phần dịu dàng ngồi đối diện chàng tiếp tân. Cậu khẽ nhíu mày, dường như có chuyện gì đang gấp lắm mà không sao giải quyết được.
-Mày đã tìm kĩ những chỗ thằng Phong đến chưa? – chàng tiếp tân lên tiếng.
-Rồi! Nhưng chẳng lợi lộc gì! Thằng nhóc ấy dường như bốc hơi sau đợt giao hàng ấy! Ai cũng bảo không gặp nó! – chàng trai áo trắng thì thầm.
-Hoàng Tuấn, mày có nghĩ tụi thằng Long liên quan không? – cậu tiếp tân giật mình hét lớn.
Hoàng Tuấn – người con trai áo trắng, chợt ánh lên tia nhìn kì quái. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh bạn.
-Tao không nghĩ thằng Long dám làm gì đâu! Nó đang bị thương kia mà! À Duy này! – Tuấn chuyển sang thái độ dịu hơn – Vừa có người gọi đến bảo giao cuốn “Cẩm nang sống” với hai quyển “Phút giây” ở địa chỉ X đấy! Mau đi đi! – Tuấn đứng dậy, cậu chỉnh lại chiếc caravat thắt hời hợt trước ngực – Chuyện thằng Phong để sau đi! Giờ tao vào lớp đã!
Duy gục gặc cái đầu. Vừa bỏ mấy cuốn sách vào bọc, cậu lầm bầm với thái độ cười cợt:
-Tao chỉ sợ thằng nhóc ấy lại gây họa cho người ta thôi!
-Mày bớt đàn bà tí đi!
Tuấn nhếch môi cười đểu người anh em rồi mau chóng biến mất sau cánh cửa thủy tinh trong suốt.
*-*-*
Trưa.
Những vệt nắng dài loang lổ trượt dài trên phố nhỏ. Nắng phả ra cái nóng rẫy của mùa hè miền nhiệt đới khiến những con người nhắn nhó thầm oán trách tiết trời quái đản. Vừa hôm qua còn mát dịu mà nay đã vênh váo tỏa hơi nóng cầu kì.
Trên vỉa hè, những đứa học sinh áo trắng tinh khôi còn mải đùa nghịch sau buổi học dài đằng đẵng. Một vài người vội vã với chiếc đồng hồ đong đếm thời giờ trên tay. Mọi thứ thật hỗn độn và ồn ào.
Để quay lại thời trẻ con bé bỏng, Nhã Phương và Hải My quyết định tạt vào quán kem nhỏ gần trạm xe bus với cái tên “Ngọt ngào” đáng yêu. Vẫn thói quen cũ, vẫn là hương dâu cho Phương và sô cô la của My. Biết là nóng nực, nhưng khách hàng hễ bước chân vào “Ngọt ngào” vẫn không khỏi rùng mình với hình ảnh hai cô bé nhỏ nhắn đang hì hục ăn kem như người thợ đào đường với đống ly thủy tinh ngất ngưởng trên bàn.
Ăn chán chê, hai cô gái mới ngẩng mặt lên cười khúc khích mặc cho những ánh mắt soi mói, cảm thông và cả ghen tị đang phóng về mình như UFO.
-Giờ cậu về nhà tớ luôn đi! – Nhã Phương cười toe, quệt vết kem lem trên môi.
Uống xong ngụm nước Hải My mới ngẩng mặt lên nhìn cô bạn. Một nét ái ngại thoáng lướt qua thái độ của My. Cô bạn mỉm cười:
-Xin lỗi cậu nhé, Nhã Phương! Tại hôm qua tớ đã ngủ lại nhà cậu rồi nên giờ phải về thôi, không thì…
-Cậu sợ mẹ mắng à? – Phương ỉu xìu như bánh bao ngập nước.
Hải My vội xua tay:
-Không có! Mẹ và bố tớ về quê ngoại mấy hôm rồi!
-Vậy tại sao? - Nhã Phương tròn mắt.
Hải My thở dài thườn thượt. Cô bé chợt gắt lên với thái độ dữ dằn:
-Là vì ông anh quý hóa của tớ đấy! Lão ấy lười chảy mỡ ra! Tớ đi một cái là nhịn luôn. Có lẽ bây giờ đang ngất ở nhà rồi cũng nên!
Nhã Phương phá lên cười. Anh trai của Hải My tên Hải Quân. Quân là một họa sĩ vẽ truyện tranh độc quyền cho công ty A. Với tài năng của mình, số tiền mỗi tháng anh kiếm được đủ nuôi cho cả gia đình. Tuy anh không đẹp trai, cũng không cao ráo hay to con gì. Chỉ là một thằng nhóc mang mác 25 tuổi lùn tịt với gương mặt đầy tàn nhang, cái mũi tẹt và dáng người bé tẹo. Nhưng vẫn được con gái yêu quý rất nhiều, có lẽ bởi đôi tay tài hoa đáng ghen tị của anh. Những kỉ niệm về anh Quân đối với Nhã Phương không nhiều. Nhưng trong tiềm thức của cô bé, đó là một người dí dỏm, vui tính và mang lại niềm vui cho mọi người. Hải Quân rất mực yêu thương em gái. Hải My luôn được anh trai chiều chuộng nên lúc nào trong túi cũng rủng rẻng tiền. Ngoại trừ cái tính lười vô phương cứu chữa của Hải Quân là My không thể chịu được. Sữa và bánh có sẵn trong tủ lạnh mà cũng lười lấy ra ăn. Suốt ngày ru rú trong phòng vẽ truyện tranh và uống nước cầm hơi. Có thể nói Hải Quân là chàng trai chăm chỉ và mẫu mực nhất mà Phương từng gặp.