- Để mẹ dẫn con lên trên xem phòng nhé?
Vi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi cầm túi đồ toan xách lên thì mẹ bảo:
- Trí xách lên hộ em đi.
Trí vui vẻ nghe lời. Lên tới nơi, Vi có vẻ hơi ngỡ ngàng trước căn phòng của mình, Vi ngước mắt nhìn xung quanh: có máy tính, điều hòa, ti vi, bàn học và cả phòng vệ sinh riêng, thực sự quá đầy đủ so với tưởng tượng của Vi. Thấy Vi như vậy, mẹ nhắc:
- Con vào trong tắm giặt đi rồi xuống nhà, cả nhà mình cùng đi ăn tối.
- Vâng ạ.
Mẹ và Trí bước ra ngoài, Vi chưa vào tắm vội mà còn ngồi xuống giường suy nghĩ: từ bây giờ, đây sẽ là cuộc sống mới của mình sao? Liệu rằng mình có quá tham lam hay không? Liệu rằng có khi nào những thứ mà mình vừa có sẽ tự biến mất cũng giống như chúng tự đến với mình hay không? Chợt trong Vi lại hiện lên một cảm giác man mác lo sợ, nhưng rồi, Vi đã cố làm chủ cảm giác của mình và tự nhủ: “Đây sẽ là cuộc sống mới của mình, sư thầy đã nói vậy. Mình sẽ cố gắng phấn đấu để nó thực sự là của mình, chứ không phải là do người khác tặng cho và cũng có thể lấy đi dễ dàng được.”
Tắm xong, Vi đi xuống thì đã thấy mọi người ngồi chờ. Gia đình họ lên đường đến một quán ăn tương đối sang trọng. Dường như điều đó khá xa lạ với Vi nên Vi cứ hết nhìn chỗ nọ lại nhìn chỗ kia xem chúng có gì đặc biệt. Bữa ăn mặn đầu tiên sau hơn hai tháng ăn chay nên Vi ăn rất ngon miệng. Có thể nói đó là bữa ăn ngon nhất từ trước tới nay. Sau khi về nhà, Vi lên phòng và nghĩ ngợi, Vi thấy mình hạnh phúc quá, vì thế Vi đã quyết định từ giờ trở đi sẽ cố gắng coi bố mẹ nuôi cũng thực sự như bố mẹ ruột của mình, Vi tự hứa với lòng như vậy.
Những ngày đầu tiên ở căn nhà mới, mọi thứ đều khác: ngày trước Vi thường dậy lúc 5h sáng nhưng bây giờ đã đổi thành 6h30. Mọi bữa ăn trước kia, Vi thường tự nấu nướng, nhưng bây giờ đi học về là đã có người nấu cơm sẵn để Vi ăn, rồi còn nhiều việc khác nữa. Thường ngày Vi cùng Trí tới trường, có vẻ như Vi và Trí quen nhau rất nhanh và Trí rất vui, thậm chí có đôi lúc còn hãnh diện vì có một cô em gái vừa xinh xắn, vừa thông minh, lại dễ thương như Vi. Thời gian trôi đi khá nhanh, vậy là đã ba tháng rồi kể từ ngày Vi tới nơi đây, cuộc sống lúc này có vẻ như Vi đã khá quen rồi. Từ lúc đến đây, có thể nói quãng thời gian vừa qua là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời Vi, mọi thứ đều tốt cả: bố mẹ, anh trai, bạn bè, trường lớp. Thỉnh thoảng, Vi vẫn về thăm cậu mợ, ông bà và cả sư thầy nữa.
Từ khi về đây, Vi có nhiều thói quen mới, ví dụ như đến nhà sách vào mỗi chiều chủ nhật. Hôm nay là chủ nhật và thói quen đó lại được thực hiện. Vi đứng dưới nhà và gọi Trí đèo đi. Mỗi lần đến nhà sách, Vi thường thích chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết hay những cuốn sách tình cảm nhẹ nhàng lãng mạn. Và hai lần nay, Vi hay gặp một anh chàng, có vẻ như hắn ta cũng rất mê tiểu thuyết thì phải. Hôm nay Vi tới chủ định để mua cuốn tiểu thuyết "Tình như bọt biển" của Quỳnh Dao mà lần trước chị bán hàng bảo là đã hết nhưng chưa nhập được. Vừa tới nơi là Vi bước vào kệ sách truyện tình cảm Trung Quốc, thì thấy anh chàng mấy lần nay Vi gặp đang cầm cuốn sách trên tay. Vi đi qua và nhìn xung quanh xem có còn cuốn nào không. Chán thật, hết rồi, Vi thấy hơi tiếc vì đã chờ hai tuần nay mà lại không mua được. Chàng trai đó vẫn đang mải miết xem cuốn sách. Vi nghiêng người xuống phía dưới để nhìn bìa cuốn sách chàng trai đang cầm. Bất chợt chàng trai đó gấp cuốn sách vào và đưa ra bảo Vi:
- Bạn cũng muốn mua nó sao?
Bình thường ra với tính cách của Vi thì Vi sẽ ngay lập tức phủ nhận điều mà chàng trai kia vừa nói, nhưng vì quá thích và muốn mua bằng được nên Vi đã ngại ngùng bảo:
- Phải, bạn có thể nhường nó cho mình không.?
- Được thôi, nhưng hãy đồng ý với mình một việc.
- Sao?
- Hôm nay mình hơi buồn, bạn có thể đi chơi cùng mình được không?
Không phải chàng trai đó buồn nên mới nói với Vi như vậy, mà bởi vì chàng trai đó cũng giống Trí, đã mến Vi ngay lần đầu Tiên gặp mặt. Vi lưỡng lự, nhưng rồi cũng an tâm đi cùng, vì cậu bạn đó rất chững chạc và có thể tin tưởng. Họ cùng nhau tới công viên trò chơi gần hiệu sách. Cậu bạn đó tên là Tùng Lâm, học lớp chuyên Toán. Chiều hôm ấy Vi, đã có một buổi đi chơi cùng Lâm rất vui. Thời gian cứ trôi dần, Vi bên cạnh Lâm và một tình cảm đẹp chớm nở giữa họ, nó rất êm ái và hạnh phúc.
***
Hết buổi học chiều nay, Vi không về nhà luôn mà đến gặp Lâm ở quán cà phê sách quen thuộc. Gần đến nơi, Vi thấy Lâm đang đứng cùng ba chàng thanh niên khác. Lâm nói với Vi: "Cậu về đi, hôm nay tớ không đi được rồi." Con mắt của ba chàng thanh niên kia gườm gườm nhìn Lâm. Biết có chuyện với Lâm, Vi bảo: "Có chuyện gì thế, thôi về cùng tớ đi." Sáu con mắt kia vẫn nhìn Lâm chằm chặp. Rồi họ không nói gì mà cả ba xông vào đánh Lâm! Vi hoảng hốt dựng xe lại, chen vào chỗ Lâm. Vi ôm lấy Lâm, những cú đám kia vẫn giáng xuống, Vi cuống cuồng: "Mấy người làm gì thế?" Lâm lấy hết sức đẩy Vi ra, mấy tên đó càng đánh khỏe hơn. Một lát sau, họ buông ra và cảnh cáo: "Đây là lần đầu, nếu còn lần sau thì mày cứ liệu hồn đấy!" Rồi bọn họ leo lên chiếc xe máy dựng cạnh đó và phóng vụt đi. Lâm vẫn ngồi nguyên tại chỗ, Vi đến cạnh và hỏi:
- Cậu sao thế?
- Cậu về đi, tớ cần yên tĩnh.
Sợ Lâm cáu, Vi đứng dậy về luôn. Vừa đi Vi vừa nghĩ không biết đã có chuyện gì xảy ra với Lâm. Vi thì lo cho Lâm như vậy sao Lâm lại vô tâm như thế. Vi là con gái, lại vì Lâm mà bị mấy tên kia đánh như vậy, cũng đau lắm chứ, vậy mà Lâm không thèm hỏi Vi lấy một câu, vô tâm chết đi được.
Tối ấy về nhà, Vi mong một tin nhắn nói lời xin lỗi của Lâm nhưng cũng không thấy, Vi gọi điện mà Lâm cũng chẳng thèm nghe. Đang mải suy nghĩ, Vi sực nhớ ra còn bài tập tin học chưa làm, mà đây lại là môn Vi ghét nhất. Vi vào lấy sách và mang sang phòng Trí, năn nỉ nhờ anh làm hộ. Trí bắt đầu làm, chỉ 10 phút đã xong. Thấy Vi đang ngồi máy tính, Trí bảo:
- Thôi, về phòng em mà chơi.
- Chuột nó mới bị hỏng, cho em ngồi nhờ một tẹo.
Trí không nói gì, leo lên giường nằm. Vi đọc xong mấy câu chuyện hôm trước đang đọc giở thì quay ra nhìn Trí, thấy chân Trí đen xì, Vi đến cạnh và kéo chiếc gối Trí đang nằm và nói:
- Anh Trí, anh chưa rửa chân phải không?
Trí giả vờ như ngái ngủ, nói với Vi:
- Đâu có, anh rửa rồi mà.
-Vậy sao, thế đã đánh răng chưa?
- Rồi, thôi yên cho anh ngủ. Muộn rồi.
Vi vừa cù Trí vừa nói:
- Rồi này, dậy đánh răng mau lên.
- Anh lên lịch rồi, năm tối gặp bạn gái một tối, nên năm tối mới đánh răng một lần.
- Eo, anh bẩn thế thì làm gì có cô nào thèm yêu. Anh mà không dậy là em mách mẹ đấy.
- Thôi được rồi, bó tay với em luôn đó.
Trí chán nản ngồi dậy và đi vào nhà tắm, Vi còn nói thêm:
- Biết thế là tốt. Từ ngày mai tối nào em cũng lên kiểm tra đấy.
***
Tính đến hôm nay là ba hôm rồi mà Vi vẫn không sao liên lạc được với Lâm. Chiều nay lại là một buổi chiều chủ nhật, một buổi chiều tháng hai có những cơn gió lạnh lùa qua gợi cho người ta những cảm giác man mác buồn, khá hợp với tâm trạng của Vi lúc này. Vi đang đi dạo trong công viên thì bất chợt nhìn thấy Lâm cũng đang đi dạo, một mình. Vi toan lại gần thì có một cô gái chạy tới chỗ Lâm. Lâm cười, nhẹ vuốt tóc cô gái đó. Vi thấy hơi hụt hẫng một chút. Vi quay đi, nhẹ bước ra về, Vi đã suy nghĩ nhiều về chuyện chiều nay mình bắt gặp, có lẽ đó không phải là sự thật, Vi tự nhủ như vậy. Bất chợt, chuông tin nhắn reo lên, là tin của Lâm: "Chiều mai mình gặp nhau nhé." - "Được. Hôm trước có chuyện gì thế?" - "Không." Cái cách Lâm đáp trả Vi sao mà lạnh lùng, không giống với mọi khi, cũng không một tin nhắn lại chúc Vi ngủ ngon.
Chiều nay Vi đến chỗ hẹn, Vi đứng đối diện chỗ hẹn Lâm, đang chờ xe để sang đường. Vi chợt nhận thấy cô gái hôm trước Vi gặp đi cùng Lâm trong công viên đang đứng bên phải Vi và cách Vi không xa. Xe ngớt dần, Vi và cô gái đó cùng bước sang. Bất chợt Lâm bước ra từ quán cà phê, vẻ mặt mong ngón như chờ ai đó. Vi vội vàng đi nhanh hơn, và trùng hợp, cô gái đó cũng vậy. Gần đến nơi, chợt chiếc xe máy từ bên trái Vi lao tới. Vi và cô gái kia đang đứng ngang nhau, đây là thời khắc để Lâm lựa chọn: Cô gái kia, hay Vi. Nhưng có lẽ Lâm không nghĩ nhiều như vậy. Lâm lao tới, kéo cô gái kia vào, trong khi Vi là người nguy hiểm hơn. Vi bị chiếc xe máy đâm phải, Lâm đang hốt hoảng chực tiến tới thì Vi được người lái xe đỡ đứng dậy, cũng may là không sao. Như vậy là đã rõ, Lâm đã chọn cô gái kia, chứ không phải Vi.
Tối ấy về nhà, Vi nằm xem phim nhưng vẫn không thôi nghĩ ngợi. Lâm là đồ tồi, Vi đã vì hắn thế nào mà hắn lại đối xử với Vi như vậy chứ. Chơt cái kí ức ấy lại ùa về trong Vi. Vi nghe như có ai đám một cái thật mạnh vào ngực khiến Vi không sao thở được. Phải rồi, Vi đã tạm quên cái chuyện đau khổ nhất đời mình để sống cuộc sống mới và hôm nay Lâm lại là người gián tiếp gợi lên nỗi đau ấy một lần nữa. Lâm thật đáng trách. Vi khóc, giọt nước mắt lăn dài, chợt Trí bước vào, thấy Vi khóc, Trí bèn hỏi:
- Em sao thế?
Vi vẫn khóc. Vi vốn giỏi giấu cảm xúc thật của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Vi muốn có người biết được rằng: Vi đang đau, thật sự rất đau. Vi nói với Trí:
- Không ai dám yêu một người như em, đúng không?
Thật ra, Trí vẫn chưa biết hết về chuyện của Vi. Trí nhẹ đến cạnh Vi và nói:
- Sao lại không?
Nhận ra Trí không biết hết về mình, Vi nhẹ lau nước mắt và nói:
- Không có gì, anh lên đây có việc gì không?
- Cho anh mượn USB của em một chút.
- Anh lấy đi, em để như bàn ấy.
- Ừ, thôi ngủ đi.
Trí ra lấy chiếc USB ở bàn rồi tắt tivi và cả đèn, Trí bước ra ngoài và trở về phòng. Cắm USB của Vi vào máy, Trí thấy không có gì ngoài mấy file ảnh. Tự nhiên Trí tò mò muốn biết, Trí nhấp chuột vào file ảnh, nó hiện lên, toàn là ảnh của Lâm và Vi. Có kiểu chụp trong hiệu sách, có kiểu chụp ở quán trà sữa và kiểu nào Vi cũng cười rất tươi. Trí không biết anh chàng đứng cạnh Vi, nhưng Trí chợt nhớ lại lời Vi vừa nói. Trí nhận ra tất cả, có vẻ như anh chàng trong ảnh kia chính là nguyên nhân khiến Vi khóc. Lần đầu tiên trong đời Trí muốn đánh người khác vì một người con gái, và cũng lần đầu tiên, Trí khóc, cũng vì một người con gái.
Đã gần một tuần trôi qua, những ý nghĩ về Lâm trong Vi cũng dần nhạt, cuối cùng thì Vi đã nhận ra rằng: trong tình yêu đôi lúc cũng có những ranh giới nhất định, cái ranh giới ấy rất mỏng manh khiến con người ta nếu không để ý kĩ thì sẽ không tài nào nhận ra và vô tình lầm tưởng. Và cuối cùng, Vi cũng đã hiểu: mặc dù Vi yêu Lâm thật đấy nhưng Lâm không xứng để có được tình cảm chân thành của Vi. Nên để cho công bằng thì hãy cứ cho là Vi không yêu Lâm, mà chỉ thích Lâm một chút, một chút thôi. Ngày mai là sinh nhật mẹ, Vi rủ Trí cùng đến cửa hàng để mua quà, Vi kén quá, đi cả buổi chiều mới chọn được một cái áo khoác mỏng móc bằng len và một cái cặp tóc ưng ý. Khi về đến nhà thì đã 5h rưỡi , chợt Vi lại nhận được tin nhắn, là của Lâm:
- Cậu ra quán trà sữa ở đầu phố đi, tớ muốn gặp cậu.
Vi chợt nghe lòng mình ớn lạnh, ý trí nói Vi hãy lờ tin của Lâm đi, nhưng lòng Vi không muốn thế, Vi nhắn lại:
- Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói?
- Tớ muốn giải thích chuyện hôm trước.
- Không cần đâu, tớ đã hiểu tất cả.
- Dù cậu không tin tớ cũng được, nhưng hãy ra gặp tớ, chỉ một lần thôi.
Vi quay ra , nói với Trí:
- Anh vào trước đi, cái Lan nó hẹn em ở quán trà sữa đầu phố.
- Sao không bảo nó vào nhà luôn?
- Nó ngại. Em chỉ đi một chút thôi. - Rồi Vi nhanh chân đi ra. Quán trà sữa đây rồi, Vi đang ngập ngừng xem có nên vào hay không thì nhìn thấy cái vẫy tay quen thuộc của Lâm. Vi bước vào, ngồi xuống và gọi một cốc sữa chua. Lâm lên tiếng:
- Chuyện hôm trước... Thực sự lúc đó tớ không nghĩ được nhiều nên…
- Cứ cho là thế, nhưng điều đó chứng tỏ trong lòng cậu, cô gái ấy quan trọng hơn tớ.
- Tớ và cô ấy chỉ là bạn.
Kìa, Lâm đang tự dối lòng mình và dối cả Vi nữa. Dung - cô gái đi cùng Lâm hôm trước ấy không đơn thuần là bạn. Trước khi quen Vi, Lâm và cô gái ấy đã có một quãng thời gian đẹp đẽ, nhưng khi Lâm hết tình cảm với Dung, Lâm đã đem lòng mến Vi. Và trong thời gian bên Vi, lúc Lâm chán nản nhưng không muốn Vi thấy Lâm như vậy, Lâm đã tìm đến cô gái kia. Dung là một cô gái tốt, rất dịu dàng và đằm thắm nên dường như Lâm lại một lần nữa động lòng trước Dung, nhưng khi Vi quay lưng, Lâm đã biết rằng Vi thực sự quan trọng. Dường như nhận ra Lâm đang nói dối, Vi lên tiếng:
- Cậu lầm rồi. Cậu đã mến cô gái đó, cũng giống cậu mến tớ. Điều đó không sai nên cậu không cần phủ nhận.
- Xin hãy tin tớ.
- Không, dù bây giờ cậu có nói là cậu yêu tớ và tớ có tin cậu đi nữa thì cũng không có ích gì cả.
- Sao lại không?
- Bởi vì trong lòng tớ đã có một vết sẹo, do cậu gây ra. - Nói rồi, Vi đứng lên và đi ra ngoài, Vi đi về nhà. Lâm vội thanh toán và chạy theo Vi. Lâm đã đuổi kịp, vội nắm lấy tay Vi:
- Xin cậu hãy cho tớ một cơ hội.
Vi suy nghĩ, nhưng lại một lần nữa, cái kí ức buồn nhất đời Vi lại quay trở lại. Vi nhắm mắt vào, nước mắt đã bắt đầu trào ra, Vi nói:
- Cậu không cần thế, tớ không xứng đáng đâu.
- Đừng đối xử với tớ như vậy.
- Có lẽ khi nói ra chuyện này, cậu sẽ hết ngay cái ý định muốn tớ trở lại với cậu.
- Dù có thế nào, tớ cũng vẫn xin cậu, hãy tin tớ.
- Không! - Vi gào lên và hất tay Lâm ra. Lâm giữ Vi chặt hơn và ôm lấy Vi. Chợt Trí bước đến, nhận ra Lâm trong bức ảnh mình xem hôm trước, Trí vội bước tới kéo Vi ra và nói với Lâm:
- Cậu làm trò gì thế?
Lâm không để ý đến lời nói của Trí, vẫn giữ chặt tay Vi và cầu xin:
- Hãy tin tớ, chỉ một lần thôi.
Vi không nói, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Thấy Vi như thế, Trí tức giận, chỉ muốn đám cho Lâm vài phát. Vi hất mạnh tay Lâm ra, Trí chạy tới, kéo và xô ngã Lâm xuống. Trí và Lâm giằng giật nhau, Lâm nói:
- Anh là ai?
- Cậu không cần biết. Tôi cảnh cáo, nếu cậu còn khiến Vi khóc một lần nữa thì không yên với tôi đâu.
Vi vội chạy tới kéo Trí ra và bảo:
- Anh Trí, về thôi.
Trí dần buông Lâm ra, Vi vội kéo Trí về nhà. Tới nơi, Trí hỏi Vi:
- Cậu ta là ai?
- Chỉ là bạn thôi.
- Em nói dối.
- Anh không tin thì thôi.
Vi nói và đi vào nhà. Ăn cơm xong, Vi lên phòng và nằm xuống giường nghĩ ngợi chuyện chiều nay. Vi lại khóc, Vi biết Lâm đã làm tổn thương Vi nhưng Vi vẫn không thôi nghĩ về Lâm - người đã làm Vi đau đớn. Chợt Trí bước vào, với vẻ mặt hối lỗi, Trí nói:
- Anh xin lỗi.
- Không cần, anh có bao giờ nghe em đâu.
- Thôi mà... -Trí vừa nói vừa đặt tay vào vai Vi.
- Em đã nói rồi, hơi một tị là lại thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Lần trước đã vậy rồi.
- Đây là lần cuối. Vì anh sẽ không tha cho bất kì ai làm em khóc.
- Nhưng nếu, người ta không có lỗi...
- Em bênh hắn!
Thấy Trí nhắc đến Lâm, Vi vội nói lảng:
- Thôi, anh ra ngoài đi, em muốn đi ngủ.
Trí đứng dậy, nói với Vi:
- Anh không biết có chuyện gì, nhưng nếu người đó đã làm em tổn thương thì thực sự là không xứng đáng.
Kể từ chiều hôm ấy, Lâm vẫn liên lạc với Vi nhưng Vi cố tình lảng tránh. Vi nghĩ giữa Lâm và Vi hết rồi, thực sự là như vậy, bởi Vi đã dần quên Lâm đi. Vi tự nhủ, hãy cứ xem mối quan hệ giữa Vi và Lâm như một cơn gió thoảng qua trong cuộc đời Vi và nó sẽ là kỉ niệm khiến Vi mỉm cười khi nhớ đến.